ahoo125 Moderator
Giới tính : Tổng số bài gửi : 484 Kinh nghiệm - EXP : 28533 Được cảm ơn : 58 Sinh nhật : 18/09/1991 Ngày tham gia : 21/10/2009 Đến từ : Tân Phú - Đồng Nai Sở thích : IT Training - Dev JX Offline
| Tiêu đề: Tổng hợp thơ Nguyễn Phong Việt 24/4/2010, 14:07 | |
| Đôi điều về tác giả :Nguyễn Phong Việt sinh Năm 1980 tại Tuy Hoà, Phú Yên (cựu học sinh chuyên ban Nguyễn Huệ). Lĩnh vực sáng tác: thơ, văn. Thành viên Hội bút Vòm Me Xanh - Báo Mực Tím. Biệt danh Me Quê (1998, Bút trưởng năm 2002). Ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ. Tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ-Tin học Thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là phóng viên mảng Văn hoá-Nghệ thuật báo Mực tím thuộc Thành đoàn Thành phố Hồ Chí Minh.
Bầy chim sẻ có nhìn thấy tôi không ?
Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng và chở đi trên phố cứ ríu rít kêu mãi không thôi
Tôi đi trong dòng người liếc ngang liếc dọc nhìn những con chim sẻ thất thần, rụng lông, ngơ ngác rồi nhìn ra chung quanh…
Những con chim sẻ không được bay trong bầu trời xanh một điều ngịch lý bạn bè tôi nhiều khi phải sống không theo cách mình nghĩ một điều bình thường?
Rồi những con chim sẻ sẽ được phóng sinh một người đi bên cạnh tôi bảo thế cuộc đời mà lẽ ra nó được hưởng với mây, mưa và gió… chẳng cần đợi một bàn tay cứu rỗi nào
Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng có nhìn thấy được tôi đâu?
Bởi vì không thể quên
Bởi vì không thể quên nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình!
Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường nấu cho nhau một bữa ăn mua một viên thuốc khi người kia đau ốm hay vuốt giùm sợi tóc bay ngang tầm mắt… nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được chẳng dễ gì có thể sẻ chia…
Đã bao giờ người muốn gọi tên ta muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời…
Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi xót xa nào hơn…
Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó với một vòng tay bao dung!
Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung yêu một người và lấy một người khác… rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi???
Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt… dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn…
Bởi vì không thể quên nên (không chỉ riêng) ta không thể tự tha thứ được cho chính mình!
Cánh bướm
Chỉ sợ một ngày mắt khép lại thôi khi ấy không còn mơ về cánh bướm
Nên suốt quãng đời bao lần dụi mắt...
Những buổi lặng im hình dung thấp thoáng một người, đi, về có tiếng vấp nhẹ đôi giày búp bê thềm đá mắc lỗi đôi cánh ở đâu sao chưa gửi tới?
Hay để tâm giùm những ngày bối rối một người, buồn, vui không thể tự dưng mà ngồi bật khóc khi còn làm người… đôi cánh ở đâu mà bay lên trời?
Giá như cánh bướm hóa kiếp cho tôi…
Thôi sợ một ngày mắt kia khép lại luân hồi những cánh bướm xinh tươi!
Cần một người mua dùm viên kẹo
Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được và ta buông tay là vĩnh viễn...
Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc... từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?
Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác giữa bóng đêm...
Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc nhớ những hoàng hôn ngoài kia và ghét những ngày ẩm thấp biết bao nhiêu...
Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người
Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá đến tận cùng...
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!
6-10-2008
Cần sinh ra thêm lần nữa ?
Nếu được sinh ra thêm lần nữa… Người sẽ chọn niềm vui hay đau khổ?
Sẽ chọn thương yêu trong cô đơn hay từ bỏ Sẽ chọn vẫn bước đi hay đứng lại chờ một ai đó Sẽ chọn khóc một mình hay cần người than thở Sẽ chọn trở về hay dấn thân dù đã từng lầm lỡ… Khi cuộc đời không thể đổi thay?
Người chọn không gặp nhau trong quãng đời này để mỗi người thuộc về một con đường xa lắc Lỡ có gặp nhau cũng sẽ cười vui mà không bao giờ rơi nước mắt Lỡ có không thấy nhau thì chẳng ai cần ai đưa tiễn… Trái tim tự nó đã bình yên?
Người sẽ chọn gặp nhau để ray rứt nhiều hơn Biết cảm giác của một người đi nhầm đường đầy hối tiếc Biết cảm giác đứng giữa trời mưa chợt vỡ òa khi thấy một tia nắng Biết cảm giác mình không dám buông tay vì đó là hạnh phúc Biết cảm giác của miệng cười trên môi mà khổ đau co thắt trong lồng ngực… lúc phải ngoái nhìn?
Người chọn không gặp nhau để - chẳng - có - gì - nhớ - để mà quên sống bình thường như mọi người cần sống Không quá ít niềm vui nhưng cũng đừng nhiều tuyệt vọng Như mỗi buổi sáng soi mình vào gương và đêm về thấy thương mình còn biết khóc Cảm ơn bản thân đã không quá lạnh lùng?
Người sẽ chọn gặp nhau để nhận ra yêu thương có thể là nhẫn tâm Chấp nhận một viên đá tan trong tách cà phê cũng là mất mát Chấp nhận một tiếng cười không hề quí giá hơn một giọt nước mắt Chấp nhận một ngôi sao không thể mãi vĩnh hằng vì cần giây phút tắt để một ngôi sao khác sáng lên?
Người chọn không gặp nhau để mỗi người đều biết lặng thinh hay chọn gặp nhau để mỗi người biết rằng cần chia sẻ? Người chọn không gặp nhau để mỗi người ít đi những duyên nợ hay chọn gặp nhau để mỗi người biết không thể thiếu nhau? * Nếu được sinh ra thêm lần nữa… Người chắc chọn niềm vui hơn là đau khổ?
Chỉ cần được thấy người cười vui
Chỉ cần được thấy người cười vui là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…
Ta đã có tháng ngày sống như hạt sương hạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắm những nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấm mỗi ngày là một giấc mơ…
Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kia yêu thương với những gì mình có được chỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhất được khóc, được cười…cùng nhau!
Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đau ngoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúng ngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngực ngoài kia chỉ toàn là mất mát… cho những ai muốn sống đến tận cùng…
Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn - Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi - Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại - Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy - Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui…
Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đời tiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứa ta đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựa khi chúng ta sống là để cho nhau…
Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đau nhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lại tại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãi khi người biết không ai thay thế được chúng ta!
Người buông tay để chấp nhận những xót xa thử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩa thử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thế cho những lần gặp lại nhau trong đời…
Chỉ cần được thấy người cười vui là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười… (ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi! )Chỉ những chiếc lá mới biết…
Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà rơi không chạm đất để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?
Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên giữa thành phố xa lạ và tự hỏi giá như có thể chọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gió chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?
+
Có những mùa lá trước hiên nhà theo năm tháng của chúng ta rơi về đâu những chiếc lá vừa xanh non đã lìa cành những chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đất những chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mát những chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc… có ai biết?
Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mình ngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếc và tự hỏi giá như có thể chọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?
+
Có những mùa lá trước hiên nhà theo năm tháng của chúng ta rơi thật mau không kịp nhớ mình đã sống những chiếc lá chưa bao giờ mọc ra làm sao biết cảm giác chạm đất những chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưa làm sao biết cảm giác của một tia nắng những chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng làm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn một đời lá…) không hề là cay đắng… làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này?
Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đi ngay khi hình dung về đích đến và tự hỏi giá như có thể chọn lựa làm một chiếc lá đúng nghĩa một chiếc lá hay một chiếc lá không có gì để nhớ chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?
+
Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà Nhìn- đẹp- biết- bao… (còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đất có lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….)?
Cho một đóa hoa cúc vàng!
Cơn gió về ngang cửa với một niềm tin gặp lại hoa cúc vàng năm trước câu chuyện về thiên đường vẫn chưa được kể hết khi có người đi lạc giữa những vì sao
Trong một đêm có bao nhiêu triệu giấc chiêm bao giống nhau trong khoảnh khắc thấy lại mình từ kí ức vui mà nghẹn ngào để cơn gió khỏi thấy lòng nôn nao
Hoa cúc vàng không nhớ rõ những vì sao thiên đường hay cuộc sống có những mùa dài cứ lẩm nhẩm đọc - đừng quên!
Cơn gió trở về trong đêm gọi tên tin mình còn may mắn cuộc viễn du suốt 12 tháng mà nỗi nhớ vẫn như vừa bắt đầu
Tiếng chuông đồng hồ đánh thức đêm qua mau cơn gió thổi không ngừng xao xác mặc những vì sao đã tắt
Mà nào đâu biết hoa cúc vàng đã nở trên khung cửa một ngôi nhà khác!
Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này
Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này!
Những buổi sáng lại nghe về những người ra đi như những cơn gió thầm thì như những cánh chim thiên di dù chưa đến mùa đông rét mướt…
Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớn khi ngồi đọc bản tin thời tiết chỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễn không có bàn tay nào ở lại với ngày sau
Lần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhau bởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớ có những thứ ta muốn mang đi nhưng phải để lại đó có những thứ ta biết chắc là yêu thương nhưng không dám bày tỏ khi chúng ta thuộc về hai con đường!
Lối rẽ này không phải là một chọn lựa giản đơn ta đã bắt đầu biết sợ những cái nhìn ấm áp biết sợ những ngày nắng mà trong lòng giăng mây u ám biết sợ những giọt nuớc mắt của người khác mà buộc ta phải kìm nén biết sợ chính bản thân ta đang dần phai nhạt từ chối để lại những dấu chân…
Những buổi sáng ta ngồi đây và nhìn cuộc sống quá chừng cô đơn một lần mình đứng lên là thêm một lần được khóc cho phép mình thét gào nỗi đau đến từng chân tóc cho phép mình gọi tên từng người yêu thương như một bài tập đọc của một đứa trẻ mới vào đời…
Ta có thể đã không còn hiểu được giá trị của một bờ vai nhìn đâu cũng thấy sự hoài nghi đỏ mặt chỉ ước đôi khi mình như một cây xương rồng giữa sa mạc sống vì cần phải sống chứ không vì điều gì khác mặc yêu thương có những nghĩa lý gì?
Những buổi sáng lại nghe tin về những người ra đi mà trái tim vẫn ở lại chốn này!
(1g55p sáng 4/5/2009)
Chưa bao giờ và không bao giờ
Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết. Trí nhớ trong ta từ đó có một người! Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời. Một tiếng cười mà âm vang trời rộng. Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi. Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi. Có thể gặp hay không một thiên thần? Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên. Nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn. Xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng đã lỡ bị ướt. Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được. Những ngày nắng sẽ hong khô.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ...
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời ...
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...
Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách chỉ như thế đã là hạnh phúc...
Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết để chờ một bàn tay đến mở ra...
Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoa chiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mát chiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắng chiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chổ để yêu thương một ai khác ngoài một con người...
Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời tự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộn nhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốn của một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắt cho đến khi bắt gặp một tình yêu...
Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi bất cứ điều gì cũng cam tâm!
Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ những ngày dài thật dài...
Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai người có khi không phải thấy hối tiếc người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?
Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im chờ một người đến ngồi và đọc sách...
17-09-2008
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?
* Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu trời không ai đánh cắp của ai một lời hứa đi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõ khi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏ không chút đắn đo những ước mơ
*
Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở về ngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúc một tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngực một tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sức một câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếng chúng ta biết chờ đợi để thương yêu...
*
Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau... đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đến khép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệt chúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ
*
Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuya nhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thức nhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấm nhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩn mà không dám lau đi gương mặt mình...
*
Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiên sao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiến sao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếc sao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biết hạnh phúc có còn ở nơi đây?
*
Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mây chỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng mát họ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúc và những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánh để suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánh mà ai biết được đâu?
*
Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhau mỗi người tự trách mình đang lừa dối mỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhói để yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏi những điều giản dị ngày xưa...
*
Trong một cuộc đời bình thường sao chúng ta chỉ bằng lòng trả giá cho những điều không thuộc về ước mơ?
(5g40pm - 12/6/2009)
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...
Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sáng để biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đến để biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trước để biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm được ngày hạnh phúc bỏ rơi...
Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đời nên nếu muốn khóc thì đừng khóc nên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn học nên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sáng thì cứ tin qua từng đêm trắng... (rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)
Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quên cho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúc cho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớn cho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cát để sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!
Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cười đến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sống đến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắt đến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ức có lẽ người sẽ vui...?
Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đời phó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễn phó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốn phó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buột phó mặc những ngày nóng sốt nằm và nhớ một đôi tay...
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt còn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay... chúng ta đi qua nhau như những người xa lạ người quay đi để ngăn trái tim mình hóa đá ta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể... không ai giống như ai?
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
10-2008
Cứ ngồi lặng im thế, và khóc ...
Giữa những ngập tràn của bóng đêm giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…
Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếc không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cát không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nước mắt biết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…
Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng… rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…
Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vai bỏ mặc cho gương mặt người câm nín như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác để oán ghét chính bản thân mình!
Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra đâu còn gì là đơn giản sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khác đã phải quên mất mình…
Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lên lúc trong lòng không còn gợn sóng ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt ta từ chối cuộc đời ta…
Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ra nhưng rồi biết đã như người đuối sức không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi tóc phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu trên chiếc bóng ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…
Được ngồi lặng im thế, và khóc… cho tất cả những yêu thương!
(1g20p sáng 25/3/2009)
(còn tiếp, sẽ cập nhật sau)
nguồn từ http://www.hoahoctro.com
| |
|